Đây Thôn Vĩ Dạ được coi là một trong những tác phẩm quan trọng của Hàn Mặc Tử. Dưới đây, Hoc2K.Vn xin gửi đến các bạn bài viết phân tích bức tranh thiên nhiên trong bài thơ “Đây Thôn Vĩ Dạ” một cách chi tiết và hay nhất.
Mở bài
Hàn Mạc Tử, một nhà thi sĩ xuất sắc, đã manh động tài năng sáng tạo và phong cách độc đáo. Ông thường phiêu diêu ra khỏi hiện thực, bùng nổ trong những giấc mơ mị. Song song với những tác phẩm như vậy, ông còn thể hiện những bài thơ về thiên nhiên mượt mà và tươi tắn, khơi gợi cảm xúc mạnh mẽ trong người đọc. Đáng chú ý là “Đây Thôn Vĩ Dạ”, một tác phẩm tuyệt vời về cảnh sắc và tự nhiên Huế thơ mộng. Bức họa này đã dấn thân vào tâm trí của thi sĩ và đọng mãi trong lòng của độc giả.
“Đây Thôn Vĩ Dạ” cất cánh từ bức ảnh được một người con gái Huế gửi đến, lúc Hàn Mạc Tử đang nằm phòng bệnh tại Quy Nhơn. Tác phẩm thoảng qua sự đa dạng của thiên nhiên với màu sắc và cảm xúc đan xen. Từng khung cảnh được mượt mà tường thuật, phủ lên màu sắc mộng mị, hòa quyện tạo nên hình ảnh đẹp tuyệt vời và thôi thúc cảm xúc của người đọc. Bức tranh thiên nhiên trong “Đây Thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mạc Tử đã được khắc sâu và chân thực, tạo nên một hình ảnh rực rỡ, đầy sức sống.
Thân bài
Mở đầu bài thơ là lời trách móc ngọt ngào, hờn giận đầy yêu thương:
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Câu hỏi này thuộc về ai? Của người nữ ấy sao? Của người yêu thương hay của chính người khách đang tự trách móc mình đã lâu không trở lại, để tận hưởng vẻ đẹp tươi mới của cảnh thiên nhiên trong buổi sáng ban sương:
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Tranh vẽ tường thuật vẻ đẹp thiên nhiên Huế trong bình minh tươi sáng và trong lành. Ánh nắng mai rạng rỡ, tràn ngập sự sống, như thể nó đang khắc nét trên hàng cây cau thẳng tắp. Một khu vườn nhỏ xinh đẹp được diễn tả với màu xanh tươi như ngọc, không phải xanh non hoặc xanh rì, mà là màu xanh mướt. Từ “mướt” tạo nên một cảm giác mềm mại, làm nổi bật sắc xanh mềm mại và tạo nên một hình ảnh hiền hòa và thơ mộng. Tác giả không chỉ ra địa danh cụ thể của “vườn ai”, nhưng bức tranh vẫn rực rỡ và sống động, như người đọc đang đứng ngay trước mắt cảnh vật. Đến câu thơ cuối cùng, hình bóng con người mới hiện lên, ẩn sau sắc xanh của trúc. Đó là gương mặt của ai? Của người làm vườn hay của người con gái?
Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mặc dù vẫn là khung cảnh thiên nhiên, nhưng bây giờ nó đã mang trong mình một chút nét buồn tàn, sự ly biệt. Gió thổi qua, làm cho những đám mây bồng bềnh bay đi; thường thì gió và mây luôn tương tác và gắn bó, ít khi xa cách nhau. Tuy nhiên, tại đây, gió theo một hướng và mây theo một hướng khác, hai yếu tố này không còn gặp nhau. Sự tách biệt giữa gió và mây khiến dòng sông trở nên ảm đạm và u buồn. Mọi sự vật và hiện tượng dường như đang tạm ngừng, gần như mệt mỏi, chỉ có những bông hoa bắp trên bờ sông nhẹ nhàng lay động, có lẽ chúng đang quan tâm và an ủi cho dòng sông đang thổn thức vì sự ly biệt. Trong bối cảnh này, Hàn Mạc Tử vẽ nên bức tranh về chiếc thuyền và bến sông dưới ánh trăng.
Những dòng sông chảy êm đềm, còn những ngọn núi hùng vĩ đứng im như những pháo đài. Trên bầu trời đầy sao, vầng trăng tỏa sáng rực rỡ. Những hàng cây xanh mướt cùng những bông hoa bắp vàng rực rỡ cạnh tranh tỏa hương thơm dịu dàng khắp nơi. Sự yên bình và thanh thản của thiên nhiên càng làm nổi bật thêm nỗi cô đơn và tuyệt vọng trong tâm hồn của nhân vật chính trong bài thơ. Chiếc thuyền sẽ sớm ra khơi, liệu nó có đợi đến khi trăng lên để dẫn trăng trở về trong đêm nay không? Mỗi câu thơ mang trong mình một chút mơ màng, không thực tế nhưng cũng xen kẽ với hiện thực. Con thuyền dưới ánh trăng và bến sông dưới ánh trăng là những hình ảnh mà tác giả sáng tạo ra, chứa đựng ý nghĩa của sự tiếc nuối và những lỡ làng trong cuộc sống và tình yêu.
Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Hai khổ đầu miêu tả khung cảnh, còn khổ cuối tập trung vào tâm tư của người trữ tình. Tình yêu trong giấc mơ luôn tươi đẹp, nhưng khi tỉnh giấc, nó thường gây đớn đau cho con tim. “Khách đường xa” là cách gọi xa lạ hơn từ “ai”, và cũng xa lạ hơn rất nhiều so với những người con gái đầu tiên xuất hiện trong bài thơ. Mặc dù “khách đường xa” hiện lên hai lần, song mỗi lần đều làm tan vỡ một giấc mơ. Người đó bước đi và không thể nắm lấy. Tuy nhiên, cuối cùng, họ quay lại và trở thành “em” trong lòng người kể. Hạnh phúc bất ngờ làm người kể choáng váng, và một cảm giác như chiếc áo trắng kì lạ ấy trở nên rõ ràng. Có lẽ là sương khói xứ Huế khiến người kể không thể nhận ra người ấy. Khổ thơ khởi đầu với từ “mơ”, có thể hiểu là ước mơ hoặc giấc mơ. Người con gái ở xa luôn nằm trong tâm hồn và suy tư của người viết, cùng với người viết, cô ấy cũng góp mặt trong giấc mơ. Điều này xuất phát từ nhớ mong cháy bỏng của người viết dành cho người con gái ở xa, khiến anh ta có thể nhầm tưởng và mơ về cô ấy vào bất kỳ lúc nào. Tuy nhiên, sự nhớ mong chỉ làm gia tăng khoảng cách giữa hai người. Người con gái xa xứ, và anh ta không thể thấy cô ấy nữa. Bởi vì cô ấy đã rời xa, hình bóng của cô ấy chỉ còn tồn tại như những hình ảnh mờ nhạt. Màu trắng của áo dài Huế đặc trưng làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng và tinh khiết của người con gái Huế. Người viết muốn gợi lại vẻ đẹp này và hình bóng sẽ mãi mãi trữ trong tâm trí của tác giả.
Ở đây sương khói mở nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Sương khói mờ đi bóng hình, như cuộc sống tràn ngập khúc mắc, biến đổi và những rào cản khiến con người trở nên mù mờ trước thực tại. Trong cuộc hành trình phồn thịnh này, liệu mối tình thời xa xưa có còn được khắc sâu hay đã bị thời gian phai mờ? Câu thơ cuối cùng của bài thơ không rõ người hỏi người, có thể là người tình xa xứ đang được tác giả tìm hiểu, hoặc đó có thể là tác giả tự đặt câu hỏi. Dòng câu hỏi này chạm vào tâm hồn, như tiếng gọi của người sống trong gian truân, không biết mối tình của họ có còn tồn tại hay không. Đoạn kết của bài thơ tràn đầy hình ảnh buồn bã và thật, toàn bộ cảm xúc tuyệt vọng, đau khổ và tình yêu đối với người xa xứ tiếp tục thấm sâu trong tâm trí tác giả. Tại đây, sương khói khiến người vô tình không nhận ra ai đó, và tâm trạng của nhân vật quay trở lại thực tại không có tình yêu. Đoạn thơ lấy cảm hứng từ tác phẩm của Nguyễn Gia Thiều “Con quay búng sẵn lên trời – Mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm” mang theo một vị ngọt ngào của sự biện minh lớn lao. Vì hạnh phúc trong cuộc đời không phải ai cũng có thể bám trụ được.
Vì thế, nhân vật chúng ta đang chịu đựng nỗi đau và nghi ngờ, câu hỏi được đặt ra chỉ đơn giản là sự vỡ vụn của một tình yêu trong tâm trí: Tình ta có chân thành ai hay không? Hai từ “ai” nhấn mạnh vào người mà ta yêu, vừa thân thuộc vừa xa lạ. Mặc dù đã từng gọi tên người ấy là “em” một thời gian, nhân vật của chúng ta chỉ nhận ra ai đó đúng sau khi họ đã ra đi. Hàn không mong muốn một tình yêu thoáng qua, mà muốn tạo dựng một tình yêu đích thực, ngay cả trong bão táp.
Kết bài
Hình ảnh về thiên nhiên trong bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” đã được miêu tả vô cùng chi tiết và sống động, giúp người đọc hòa mình vào khung cảnh, đồng thời cảm nhận sâu sắc sự cô đơn và tuyệt vọng của nhân vật giữa mảng tranh thiên nhiên. Qua đó, bức tranh thể hiện sự vĩnh cửu và bất biến của tự nhiên, tạo ra sự tương phản rõ ràng giữa sự tạm thời của con người và sự vĩnh cửu của tự nhiên. Có thể khẳng định rằng bức họa về thiên nhiên trong tác phẩm “Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mạc Tử là một hình ảnh sâu sắc thể hiện mối đối lập giữa sự vĩnh cửu và không thay đổi của tự nhiên, cùng với sự cô đơn và tuyệt vọng trong tâm hồn của tác giả.
Trên đây là phân tích bức tranh thiên nhiên Đây Thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử hay nhất được chia sẻ bởi Hoc2K.vn chọn lọc hay nhất. Hi vọng bài viết này sẽ giúp các bạn học tốt.